Ngược thời gian tìm về những hình ảnh học trò xưa cùng bài thơ “Nói Với Em Lớp Sáu”

Khi ngược dòng thời gian tìm lại những giai phẩm xuân trước năm 1975, bỗng tôi nhận ra một bài thơ “độc” – bài thơ mang tên “Nói với em lớp sáu”. Bài thơ được đăng trên một tạp chí uy tín ở Nam Việt Nam thời ấy là tờ Bách Khoa .

Tôi gọi là thơ “độc” vì đây không phải là tác phẩm của một thi nhân thi sĩ nào, không phải của một nhân vật nào trong các giới văn học, chính trị, tôn giáo, triết học ..v.. v … Đây là một trường hợp đặc biệt : trường hợp bài thơ duy nhất, có thể là đầu tiên ? của một thiếu nữ chưa hề có tên tuổi gì trên văn đàn : một nữ sinh trung học .

Vào tháng 2 năm 1975, bộ Giáo dục tổ chức một cuộc thi văn chương giữa các trường trung học trong nước. Giai phẩm Xuân của trường trung học Gia Long (Sài Gòn) được trao giải nhất, Giai phẩm trường Bùi Thị Xuân (Đà Lạt) được giải nhì. Trong giai phẩm Bùi Thị Xuân ban giám khảo gặp một bài thơ lạ lùng : “Nói Với Em Lớp Sáu”, của Trần Bích Tiên. Cùng năm ấy, giáo sư Trần Vấn Lệ, đặc trách tờ Đặc san xuân của trường đã chọn bài thơ này đăng lên báo với bút danh Trần Bích Tiên. Sau đó nhà văn Võ Phiến đã giới thiệu trên tờ Bách khoa, rồi sau đó trên nhật báo Chính luận.

Bài thơ viết bằng 7 chữ có 9 đoạn, mỗi đoạn gồm 4 câu thơ. Ấy vậy mà chỉ vỏn vẹn 36 câu đã kể lại cuộc gặp gỡ tình cờ của tác giả và đàn em lớp sáu vào một buổi chiều ngoài phố.

Này em lớp sáu này em nhỏ

Gặp em rồi không quên em đâu

Chiều nay hai đứa về qua phố

Rất tự nhiên mà mình quen nhau

Em chạy tung tăng không mắc cỡ

Chị thì bước bước chậm theo sau

Tuổi mười hai chị xa xôi quá

Chị gọi em chờ, em chạy mau

Này em lớp sáu này em nhỏ

Em hãy dừng chân một chút lâu

Chị vuốt tóc em rồi chị nhớ

Tóc em thơm ngát mùi hương cau

Hương cau vườn chị xa như tuổi

Ba má chị nằm dưới mộ sâu

Vườn cũ nhà xưa tàn với lửa

Chị đi về hai buổi âm u

Gặp em ngoài phố mình như bạn

Thơ mộng trong bàn tay nắm nhau

Chị ngắt cho em bông cúc nhỏ

Em cười cái miệng mới xinh sao

Ngày xưa chị cũng như em chứ

Cũng rất ngây thơ rất ngọt ngào

Chị nhớ mỗi chiều tan học sớm

Bạn bè đuổi bướm thật xôn xao

Những con bướm lượn trên bờ cỏ

Chị cũng như em đuổi bắt mau

Bây giờ bướm biệt trên đường phố

Chị đuổi sương mù chơi chiêm bao

Này em lớp sáu này em nhỏ

“Gặp em rồi muôn thuở không quên”

Trời ơi, câu đó ngày hôm trước

Ai rót vào hồn chị hỡi em?

Sách trên tay chị nghe chừng nặng

Sao cặp em đầy vẫn nhẹ tênh

Thôi nhé em về con phố dưới

Giữ hoài cho chị tuổi hoa niên

Cô học sinh lớp Sáu tung tăng chạy trước, tác giả Trần Bích Tiên đi sau. Tác giả nhìn cô rồi nhớ lại tuổi thơ trong lửa đạn của mình. Cha mẹ đã khuất, nhà cửa tan nát vì binh lửa, và người từng rót vào hồn tác giả những lời hạnh phúc ngày nào cũng không còn nữa. Tác giả muốn người bạn nhỏ mới quen cứ hồn nhiên, vô tư đuổi hoa bắt bướm như trong buổi chiều hai người quen nhau vì chính tác giả đã đánh mất cái thời hoa niên đẹp đẽ đó.

Đã hơn 40 năm kể từ ngày bài thơ ấy ra đời, những cô cậu học trò lớp sáu ấy giờ cũng đã là những người ngoài 50, đi qua nửa cuộc đời. Nhưng cảm xúc khi chúng ta tìm về và đọc lại những dòng thơ ấy thì vẫn vẹn nguyên như ngày nào. Không biết người tác giả ấy còn viết không? Thơ của cô có còn đượm buồn như vậy nữa không? Nhưng vẫn cảm ơn cô, người đã lưu giữ lại những ký học trò ngày ấy trong những vần thơ.

Mời bạn đọc cùng nhìn lại những hình ảnh học trò xưa của một niềm thương nhớ Sài Gòn:

Viết một bình luận